Được tạo bởi Blogger.

Những bài thơ tình đáng nhớ của nhà thơ - nhạc sĩ Trà Bình

Thơ ca là tiếng nói của tâm hồn, là tiếng nói của tình cảm con người. Thuộc phương thức trữ tình, thơ lấy điểm tựa là sự bộc lộ thế giới nội cảm của nhà thơ, những rung động mãnh liệt của trái tim thi sĩ trước cuộc đời. Cảm xúc đóng vai trò quyết định, là nguồn cội của mọi sáng tạo nghệ thuật.

Những bài thơ tình đáng nhớ của nhà thơ - nhạc sĩ Trà Bình.

Mời quý bạn đọc cùng đến với chùm thơ bát ngôn của nhà thơ - nhạc sĩ Trà Bình. Những bài thơ tình giàu cảm xúc này đã tạo nên một làn sóng mãnh liệt, sự quan tâm yêu mến của độc giả trong suốt thời gian qua.

I. NGUỜI ĐI QUA THÀNH PHỐ

Có một người về qua ngõ phố mưa
Ghé quán cóc gọi ly cà phê đắng
Mưa ướt áo tóc che gầy khuôn mặt
Vai ba lô cuốn sách cũ cầm tay

Ai tình cờ trong ánh mắt thơ ngây
Tuổi mới lớn biết chi yêu ai đó
Bỗng lồng ngực con tim dồn dập thở
Cái nhìn đầu hơi ngại cũng hơi run

Có một người và người ấy thủy chung
Đã cất giấu mối tình nhiều năm tháng
Thanh xuân vội bước qua lòng trống vắng
Sài Gòn mưa tìm nhau ở nơi đâu?

Mối tình đầu họ vẫn gọi tên nhau
Dù khe khẽ hay men say mạnh mẽ
Trong quá khứ trong yêu thương lặng lẽ
Mắt đượm buồn và họ đã chờ nhau

Có một người chiều bước vội qua mau
Vẫn vóc dáng gầy gò cầm cuốn sách
Tìm người cũ tình không còn ngăn cách
Người đi qua thành phố ướt chiều mưa.

II. THANH XUÂN AI GIỮ ĐẾN GIÀ

Ngủ đi em, kẻo trời lạnh suốt đêm
Đừng suy nghĩ những chuyện buồn quá khứ
Anh biết bởi em còn chưa tha thứ
Tình yêu nào mà không có đắng cay

Ngủ đi em, ngủ một giấc thật say
Mai tỉnh giấc tâm hồn em thấy nhẹ
Hãy trang điểm cho cuộc đời em nhé
Phụ nữ mà, cần làm đẹp nhé em

Ngủ đi em, đừng buồn bã vô biên
Nhen hơi ấm bằng tình thân chân thật
Tình cảm khó để mà quên đi nhất
Hãy mỉm cười để đi tiếp ngày mai

Tuổi thanh xuân không thể giữ đến già
Ai cũng thế rồi mái đầu tóc bạc
Chỉ còn lại những nỗi buồn man mác
Và nỗi đau chôn chặt đọng trong tim

Đêm về khuya, ngoài kia phố im lìm
Chỉ còn lại chuyến tàu chưa rời bến
Mùa lá đổ, cô gái buồn bẽn lẽn
Ngó một mình qua khung cửa vu vơ.


III. TÌNH XƯA NGÀY CŨ

Vạc buông tiếng qua miền hoang vu lạnh
Liễu buông mành trăng đổ ánh vàng trôi
Dòng sông buồn tựa như tấm gương soi
Ôi ngày cũ tình xưa vương nỗi nhớ
Ta tự hỏi tình là gì mà khổ
Yêu vì yêu để ngậm đắng nuốt cay
Nhàu tâm can hành thân xác đọa đày
Nghe tiếng vạc thấy đời ta quạnh vắng
Trong hư ảo ta quay về năm tháng
Có bàn tay nắm giữ một bàn tay
Môi chạm nhau cùng đi đến cơn say
Mơ hay tỉnh ấy là tình luyến ái
Trong lắng đọng ái tình xưa vọng mãi
Bụi thời gian che lấp tấm thân gầy
Thế gian ơi tình là kiếp nợ đày
Cặp bến đời bóng cô liêu hiu quạnh.

Ivan Nguyen
Bài viết đóng góp, xin gửi về: media@goldstar.com.vn

TIN MỚI NHẤT